Karaoke Hẹn Ngày Gặp Lại Em

Karaoke Hẹn Ngày Gặp Lại Em

Nhiều TikToker ở Mỹ “hẹn” người theo dõi chuyển sang “follow” họ trên các nền tảng đối thủ như Instagram và YouTube của Alphabet, trong bối cảnh TikTok có nguy cơ đối mặt lệnh cấm trên toàn nước Mỹ.

Nhiều TikToker ở Mỹ “hẹn” người theo dõi chuyển sang “follow” họ trên các nền tảng đối thủ như Instagram và YouTube của Alphabet, trong bối cảnh TikTok có nguy cơ đối mặt lệnh cấm trên toàn nước Mỹ.

Nội dung chương trình hội thảo cụ thể

Viên chức di trú Canada trình bày

Bộ phận thương vụ – Tổng Lãnh sự quán Canada trình bày

Viên chức di trú Canada trình bày

Viên chức di trú Canada trình bày

Bộ phận Thương Vụ – Tổng Lãnh sự quán Canada trình bày

Viên chức di trú Canda trình bày

– Hướng dẫn cách tìm thông tin học bổng

Viên chức di trú Canada trình bày

Các bạn có thể đến địa điểm tổ chức chương trình để đăng ký tham gia. Song ban tổ chức khuyến khích đăng ký tham gia trực tuyến để tiết kiệm thời gian đăng ký thông tin. Đăng ký tham gia Ngày hội giáo dục Canada tại đây.

Ngày hội giáo dục Canada lần thứ 10 là chương trình đầy bổ ích dành cho những đối tượng có kế hoạch du học Canada trong tương lai. Vậy nên nếu các bạn đang gặp khó khăn trong vấn đề tìm kiếm thông tin du học thì đừng bỏ lỡ ngày hội tuyệt vời này nhé.

Với kinh nghiệm hoạt động nhiều năm trong lĩnh vực tư vấn du học, ThinkEdu luôn khuyến khích các bạn nên tăng cường tham gia các chương trình hội thảo du học uy tín được tổ chức bởi Lãnh sự quán các nước như Ngày hội giáo dục Canada. Đó là cơ hội quý giá để các bạn được tiếp xúc trực tiếp với đại diện của những cơ sở giáo dục uy tín tại Canada. Từ đó có thể tự trang bị những kiến thức cần thiết để săn học bổng xin du học Canada, những chương trình du học khi không đáp ứng đủ điều kiện về IELTS, trình độ học vấn hoặc du học Canada miễn chứng minh tài chính…. ThinkEdu tin tưởng rằng các bạn sẽ có những quyết định thông minh và có lợi nhất cho bản thân mình.

Angel Wings Karaoke Collection Volume 1020125:09

Chương 1: Thì ra là không thể nhìn thấy.

CHƯƠNG 1 Giữa trưa hè, cái nắng nóng càng khiến con người ta dễ cáu gắt. Dưới gốc cây to lớn trong vườn, một thiếu niên nằm tựa vào thân cây, mắt nhắm nghiền. An tĩnh, yên bình. Quần áo màu trắng trên người có phần cũ kỹ mộc mạc so với sự xa hoa của hoàng cung, song chúng lại chưa đủ khả năng để khiến người khác lơ đi vẻ tuấn tú của thiếu niên ấy. Mắt y nhắm nghiền, hàng mi cong cong phủ xuống đôi mắt phượng một bóng râm. Từ xa, một thái giám đến gần, thấp giọng gọi. "Nhị hoàng tử, bệ hạ cho gọi người đến ngự thư phòng, có chuyện gấp gáp. Mời!" Giọng nói đều đều của thái giám không mang theo mấy phần kính trọng. Thiếu niên ngồi bên gốc cây vẫn nhắm nghiền mắt. Ngủ rồi chăng? Thái giám âm thầm mất kiên nhẫn, thấp giọng lên tiếng lần nữa. Lúc này trong lời nói đã pha thêm mấy phần khó chịu. "Bệ hạ thân lo chính sự bộn bề. Không dễ gì mới cho gọi gặp riêng Nhị hoàng tử. Chẳng lẽ ngài lại chối từ hay sao?" Lúc này, thiếu niên bên gốc cây mới chậm rãi mở mắt, đứng dậy. "Nhờ Chu công công dẫn đường." Chu công công cũng không che giấu vẻ khinh thường trên mặt, giống như không hề sợ sẽ bị nhìn thấy. Ông ta đi trước dẫn đường, còn như vô tình hay cố ý mà bước đi nhanh, muốn bỏ lại đối phương. Thiếu niên cũng không có phản ứng gì quá lớn, chậm rãi nối bước cho đến khi tới nơi. Đứng trước ngự thư phòng, Chu công công truyền lời cho lính canh rằng Nhị hoàng tử đã đến. Cửa được mở, trước khi thiếu niên bước vào trong, Chu công công còn tốt bụng nhắc một câu: "Điện hạ cẩn thận bậc cửa." Đối với lời này, thiếu niên chỉ cười, không đáp lại. Y bước vào trong, cửa phòng cũng đóng lại, ngăn cách hai không gian riêng biệt. Vậy nên, cũng không ai biết rõ bên trong bàn bạc cơ sự gì. Chỉ biết rất lâu sau Nhị hoàng tử mới ra ngoài, trên nét mặt y vẫn là điệu bộ an nhàn như mọi khi. Vậy chắc là cũng không có gì quan trọng rồi. Kể ra, đây cũng là lần đầu tiên Hoàng thượng cho gọi Nhị hoàng tử. Thâm cung rộng lớn, có ai không biết Nhị hoàng tử là kẻ chỉ có mỗi cái danh? Hoàng thượng có hai người con trai ruột, một người con gái nuôi. Ngược lại với Thái tử điện hạ và Tam công chúa được yêu thương hết mực, Nhị hoànbmg tử này bị chính cha ruột lạnh nhạt, bao nhiêu năm qua đều không có được một chút tín nhiệm. Thái độ của Chu công công đối với y như vậy cũng rất dễ hiểu, hoàng cung này có mấy ai thật sự xem hắn là một vị hoàng tử? Ai đó truyền lại chuyện xưa rằng, mẫu thân Nhị hoàng tử là con gái của một Văn quan có tiếng của triều đình. Nàng xinh đẹp như hoa, dịu dàng tựa nước. Trong một buổi yến tiệc của hoàng cung, được Hoàng thượng nhìn trúng. Người tuyển nàng làm phi, hết mực sủng ái, cho nàng vinh hoa phú quý. Vậy mà biến cố lại đến. Về sau phát hiện ra, nàng và gia tộc âm mưu tạo phản, nàng cố tình tiếp cận hãm hại Thiên Tử. Tội lớn chất chồng, Hoàng thượng không niệm tình xưa mà hạ lệnh tru di, chỉ lưu lại mỗi mình Nhị hoàng tử. Lúc này, y chỉ mới lên 5. Cũng kể từ đó, phụ thân lạnh nhạt, người người xem thường, Nhị hoàng tử trong một đêm mà mất hết tất cả yêu thương. ____________ Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, thiếu niên lại trở về khu vườn của y. So với căn phòng trống rỗng, y thích nơi này hơn. Cơn gió thoáng qua thổi bay cái nắng gắt. Bông hoa nào đó trong vườn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, xoa dịu lòng người. Từng cái cây ngọn cỏ nơi này đều do y tự tay vun bón, vậy nên y hiểu rõ nó hơn ai hết. Vậy mà lúc này đây, hình như y đang cảm nhận được điều gì đó không thích hợp trong khu vườn của mình. Y dừng bước chân, lắng nghe tiếng động xung quanh. Ngay lúc y đang nhíu mày suy nghĩ. Một tiếng "ui da" nhỏ xíu vang lên. Thiếu niên càng cau chặt mày hơn. "Ai?" "Đau chết ta rồi!" Thiếu niên nhìn về phía phát ra tiếng động, lên tiếng chất vấn. "Là kẻ nào?" Đối diện liền có tiếng đáp lại. "Ngươi nhìn không ra bổn công tử sao? Hung dữ với ai hả? Có biết đại ca ta là ai không?" Người kia đáp lại, âm thanh trong trẻo mang mấy phần tức giận và kiêu ngạo. "Đây là vườn của ta." Thiếu niên bình tĩnh nói một câu, lại nhìn về phía người kia, cất giọng trầm trầm. "Mạo muội hỏi một câu, công tử đây là...?" Người này vừa xưng là "bổn công tử", vậy hiển nhiên là một nam nhân rồi? Nghe giọng nói cũng không lớn lắm, có lẽ lại là tiểu tử nhà quan nào ấy mà. "Ngươi không biết bổn công tử à?" Thiếu niên lắc đầu. Hình như có hơi ngạc nhiên, tiểu tử trước mặt nhìn chằm chằm người đứng đối diện. Như chợt nhận ra điều gì đó, hắn đưa tay lên huơ huơ trước mặt thiếu niên ấy. Đối với hành động này thiếu niên cũng không có phản ứng gì, lúc này mới thấy, ánh mắt của y không hề có tiêu cự. Cảm nhận được hơi gió trước mặt, thiếu niên cười khẽ, cũng không giấu giếm mà buông một câu: "Công tử không cần thử, mắt ta không nhìn thấy được." Y nói một câu nhẹ bẫng, tưởng như đây chỉ là một chuyện cỏn con chẳng đáng nhắc tới. Vậy mà người trước mặt hình như không thấy đây là chuyện nhỏ, cứ nghĩ mình đã chạm đến nỗi đau của người khác, ủ rũ xin lỗi. "Này... ta cũng không biết ngươi không nhìn thấy, không phải cố ý đâu." Từ đầu đến cuối, trên môi thiếu niên ấy vẫn hiện hữu nụ cười nhẹ, chậm rãi lắc đầu. "Xin hỏi công tử đây là?" "À à... ta à, ta họ Lục. Ngươi gọi ta là Hạo Kiệt được rồi. Còn ngươi? Ngươi tên là gì?" "Tại hạ họ Cung, tên gọi Chi Ẩn." Lục Hạo Kiệt sửng sốt. Họ Cung? Là người hoàng thất à? Hắn nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới một lượt. Kẻ này thân mặc bạch y mộc mạc, trông đâu giống người của hoàng thất. Cứ nhìn cái tên Thái tử kia mà xem, thân là nam nhân mà trang sức vàng son chói lóa. Đúng là muốn mù mắt người ta mà. Còn người trước mặt cũng quá giản dị rồi, nói thẳng ra là nghèo quá rồi. Nghĩ lại một chút, hình như trong hoàn thất đúng là có một kẻ "có thể" nghèo như vậy thật. Lục Hạo Kiệt dường như là bật thốt ra ngay mà chưa kịp nghĩ. "Ngươi chính là Nhị hoàng tử bị lạnh nhạt đó hả?" Nói xong, Lục Hạo Kiệt chỉ muốn tán cho mình một cái. Nói lời này có khác gì lại chạm vào nỗi đau của người ta lần nữa đâu? "Ây... ngươi đừng để bụng, cái miệng của ta hay nói linh tinh, không có ý gì đâu, ngươi đừng tức giận nhé?" Hắn dè dặt quan sát sắc mặt Cung Chi Ẩn, cũng may người này không có biểu hiện gì là tức giận. Nhưng mà... có phải là y quá thản nhiên rồi không? Giống như hiểu được tâm tư của Lục Hạo Kiệt, thiếu niên kia mỉm cười nhẹ nói hai chữ "không sao". Lục Hạo Kiệt có phần cảm thán. Thiếu niên trước mặt này cũng không hơn hắn được bao nhiêu tuổi, vậy mà người ta lại chững chạc điềm tĩnh, so với hắn đúng là một trời một vực mà. Lại nói thêm, tuy rằng người này ăn mặc giản dị vậy mà lớp vải cũ trên người cũng không che giấu được khí chất trên người y. Dịu dàng nho nhã, ăn nói cẩn trọng nhưng không ẻo lả chút nào. Còn có cái gương mặt này nữa, chậc chậc, đúng là muốn câu hồn người ta nha. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng bạc tình, rõ là yêu nghiệt. Đôi mắt phượng hẹp dài như hút hồn người khác, tiếc là nó không còn có ánh sáng nữa. Đây đúng là điều đáng tiếc, nếu như đôi mắt này có thể nhìn thấy, chắc chắn cũng sẽ khiến người ta bị thu hút y như chủ nhân của nó vậy Người xưa vẫn nói hồng nhan thì bạc mệnh, đúng là chả sai đi đâu được.